top of page
Tìm kiếm

Bài học từ người bạn cùng phòng đến từ Myanmar

Một câu chuyện vừa mới tức thì xảy ra, khiến bản thân vô cùng xúc động và muốn chia sẻ đến quý vị ngay lập tức.

Đó là câu chuyện về một người bạn đến từ Myanmar (Miến Điện cũ), tên là Kyaw. Mà hồi mới quen, vì thấy tôi khó gọi nên bạn ấy nói: “Cứ gọi tôi là Châu đi cho dễ nhớ”.

Tôi nhập học đã trễ, nên được sắp xếp ở phòng 1 mình. Nghĩ chắc rằng mình sẽ ở vậy cho đến kỳ năm sau mới có học sinh học kỳ mới ghi danh, sẽ vào ở cùng mình. Ấy vậy mà chừng một tháng sau, cậu ta xuất hiện và tôi nghĩ rằng cậu là sinh viên đến trễ nhất trong kỳ học 2024 này.

Tôi khá ấn tượng bởi cậu là một người vui vẻ và hòa đồng, nên cậu khá gần gũi với cộng đồng học sinh Myanmar tại đại học Nalanda.

Và tôi xin được chia sẻ câu chuyện hôm nay:

Chuyện là tôi luôn tự hào mình là người lính, được đào luyện gần 10 năm trong 1 môi trường kỷ luật nên sống rất ngăn nắp và gọn gàng. Lại tự hào mình là người có tu tập nên cái Tâm mình chắc sạch rồi đây.

Vậy nhưng hôm nay, thấy tôi loay hoay xếp đồ mới giặt để cất vào tủ. Châu chạy lại rồi nói: “Để tôi chỉ cho cậu cách xếp đồ”.

Nhìn cách cậu ấy vuốt thẳng những chiếc áo quần bị nhăn nhó, rồi xếp lại một cách vuông vức. Tôi chợt chột dạ.

“Chao ôi, mình luôn tự hào mình là người lính nên gọn gàng ngăn nắp, nhưng so với cậu ấy thì mình chỉ là một đứa gà mờ”.

Cậu ấy mở tủ đồ của mình cho tôi xem, thì thật tuyệt vời mọi thứ được sắp xếp một cách ngăn nắp gọn gàng đâu vào đó. Tôi chỉ có thầm thán phục.

Xong xuôi anh ấy đi học.

Tôi mở tủ quần áo của mình ra, thì than ôi!

Như một bãi chiến trường.

“Mày tự hào Tâm mày sạch, sống ngăn nắp gọn gàng. Mà nhìn lại tủ đồ mày xem”.

Tôi tự chột dạ, thực ra lâu nay tâm mình cũng như tủ đồ áo vậy, lộn xộn và đầy lo âu. Thế là tôi lôi tất cả đồ áo ra, xếp lại 1 cách gọn gàng như Châu đã chỉ dạy.

Khi dọn tủ, tôi chợt nhận ra: “Sao mày nói mày tu, mà Tham thế. Đủ thứ trên đời, mà có những cái mày mua rồi để đó đâu có xài đâu”.

Dọn dẹp một lúc lâu, tôi vui vẻ vì tủ đồ mình đã gọn gàng hơn trước, nhưng vui hơn khi tôi học được một bài học tuyệt vời từ người bạn cùng phòng.

Đi học về, tôi khoe Châu thành quả mình làm được cả buổi chiều. Cậu ấy vui rồi kiểm tra lại toàn bộ số đồ tôi gấp. Có những cái tôi làm chưa đúng thì bạn ấy sửa lại cho tôi một cách nhẹ nhàng, từ tốn.

Một lát sau, Châu tâm sự: “Hải à, mày biết sao không. Tao mồ côi mẹ từ nhỏ, nên mọi thứ tao phải tự học lấy và phải tự làm lấy mày ạ”.

Chao ôi, câu nói của Châu chạm đến trái tim, làm tôi vô cùng xúc động. Trên đầu giường của Châu có dán 1 tấm hình ba má cậu chụp chung. Nhìn họ rất phúc hậu. Và tôi chú ý quan sát, ngày ngày trước khi đi ngủ, cậu quỳ trên dường và lạy ba mẹ cậu 3 lạy rồi mới đi ngủ.

Châu tâm sự thêm: “Hải à, đã lâu rồi tao không liên lạc được với ba tao. Mày biết mà, đất nước tao đang còn chiến tranh, đã mấy năm rồi tao chưa được gặp ba”.

Tôi thực sự xúc động. Ngẫm lại, có khi mình than phiền mình bất hạnh hơn người ta vì sinh ra trong hoàn cảnh nghèo khó. Nhưng nhìn lại Châu, tôi thấy mình may mắn hơn cậu nhiều lần. Mà cậu có than như tôi đâu.

Mình có cha, có mẹ, được hàng ngày gọi điện thoại nói chuyện với gia đình, được sống trong tình yêu thương của cha mẹ.

Còn nhìn Châu xem, cậu ấy thực sự kém may mắn hơn mình rất nhiều.

Nhiều lần Châu tâm sự: “Hải à, sau này tao muốn mời mày về đất nước tao chơi”.

Tôi trả lời: “Nhất định Châu ạ”.

Tôi khuyên cậu: “Châu à, bạn nghe tôi. Mỗi ngày bạn lạy trước bàn thờ Phật trong phòng mình (trong phòng, tôi có lập 1 bàn thờ Tam Bảo nho nhỏ để hàng ngày tiện cho việc tu tập). Rồi bạn cầu xin chư Phật, chư Bồ Tát gia hộ cho quê hương Myanmar của bạn sớm chấm dứt chiến tranh, hòa bình được lặp lại nhé. Hàng ngày sau khi lạy Kinh Pháp Hoa xong, tôi đều cầu nguyện hòa bình cho đất nước của bạn đấy”.

Và tôi ước mơ, có thể làm được 1 điều gì đó, dù nhỏ bé thôi, để cầu nguyện hòa bình cho đất nước Myanmar, thì tôi luôn sẵn lòng.

Xin thành tâm chia sẻ đến quý vị 1 câu chuyện nhỏ.

Xin cảm ơn!

Nalanda, 12.03.2025

Minh Phước Hải

 

A Lesson from My Roommate from Myanmar


A story just happened that touched me deeply, and I feel compelled to share it with you right away.

This is the story of a friend from Myanmar (formerly known as Burma), named Kyaw. When we first met, since I found his name hard to pronounce, he kindly said, "Just call me Chau for easier remembrance."

I enrolled late, so I was assigned to a room by myself. I assumed I'd stay alone until the next academic year when new students would arrive and possibly join me. However, about a month later, he appeared, and I thought he must be the latest student to join the 2024 intake.

I was quite impressed because he was cheerful and sociable, making him well-liked within the Myanmar student community at Nalanda University.

Today, I’d like to share this story:

I’ve always been proud of myself as a disciplined soldier, having trained for nearly 10 years in a strict environment. Because of this, I believed I was organized and tidy. I also prided myself on being someone who practiced mindfulness, thinking my mind was surely clean.

However, today, while I was fumbling with my freshly washed clothes, trying to arrange them in my wardrobe, Chau walked over and said, "Let me show you how to fold clothes properly."

I watched as he carefully smoothed out each wrinkled shirt and folded everything into perfect squares. Suddenly, I felt embarrassed.

“Oh dear, I've always been proud of being a tidy soldier, yet compared to him, I’m just an amateur,” I thought.

He opened his wardrobe to show me, and it was amazing — everything was neatly arranged, every item in its place. I could only admire him silently.

Afterward, he left for class.

I opened my own wardrobe, and oh my! It was like a battlefield.

“You take pride in your clean mind and organized life, yet look at your wardrobe,” I scolded myself.

Feeling guilty, I realized my mind had been just like my messy wardrobe — cluttered and full of worries. So, I took everything out and carefully reorganized it following Chau’s method.

While tidying up, I suddenly realized, "Why do you claim to practice mindfulness yet harbor so much attachment? You’ve hoarded so many things you don’t even use."

After a long while of organizing, I felt happy that my wardrobe was tidier than before. But more importantly, I felt joyful for learning a valuable lesson from my roommate.

When Chau returned from class, I proudly showed him my efforts. He smiled, checked everything, and gently corrected some of my folds.

A little later, Chau confided in me: “Hai, you know why I’m like this? I lost my mother when I was little, so I had to learn and do everything on my own.”

His words touched my heart deeply. On Chau's bedside, there was a photo of his parents. They looked kind and gentle. I had noticed that every night before sleeping, Chau would kneel on his bed and bow three times to his parents.

Chau added, “Hai, it's been a long time since I’ve been able to contact my father. You know, my country is still at war. It’s been years since I’ve seen him.”

I was truly moved. Reflecting on my own life, I realized that sometimes I complained about my hardships, thinking I was more unfortunate than others because I was born into a poor family. But looking at Chau, I saw how much more fortunate I actually was. And yet, he never complained like I did.

I have both my parents, I can call them every day, and I live surrounded by their love.

But look at Chau — he’s far less fortunate than me.

Many times Chau would say, “Hai, one day I want to invite you to visit my country.”

I replied, “Definitely, Chau!”

I advised him, “Chau, my friend, listen to me. Every day, bow before the Buddha altar in our room (I’ve set up a small Triple Gem altar in our room to support my practice). Pray to the Buddhas and Bodhisattvas for your homeland, Myanmar, that peace may soon return. Every day, after reciting the Lotus Sutra, I always pray for peace in your country.”

And I dream that if I can do anything — no matter how small — to pray for peace in Myanmar, I will gladly do so.

I sincerely share this little story with you.

Thank you!

Nalanda, 12.03.2025

Minh Phuoc Hai


ree

 

 

 
 
 

Bình luận


bottom of page